Theo ông từng nói, ở Việt Nam không có nhà lý luận phê bình chuyên nghiệp. Thế nhưng bây giờ lại thấy ông ngồi làm việc trong một căn phòng bên ngoài theo tấm biển "Phòng lý luận phê bình" Thế chẳng hoá ra...
Đúng vậy. Tôi khẳng định ở Việt Nam hiện nay không có nhà lý luận phê bình chuyên nghiệp. Một số người được đào tạo trong lĩnh vực này hẳn hoi nhưng là đào tạo để làm nghiên cứu, rồi đi dạy, đi viết sách giáo khoa. Còn phê bình chỉ là làm thêm. Bản thân tôi cũng thế. Tôi làm việc cho một nhà xuất bản nên công việc chính của tôi chính là biên tập và xuất bản sách. Một thực tế đang tồn tại là thời gian gần đây hầu hết người viết phê bình là nhà văn, nhà thơ. Diễn đàn phê bình trên mặt báo là nơi để người ta tán những điều lặt vặt, quảng cáo sách. tâng bốc nhau, hoặc hạ bệ nhau. Hay ít, dở nhiều là một hệ quả tất yếu. Thành thử, những cuộc trao đổi về phê bình hiện nay diễn ra sôi nổi là chuyện cần thiết. Theo tôi nó cũng có cái hay. Đó là bước đầu để giúp những người cầm bút hiểu thêm về giới mình, công việc của mình.
Đâu là nguyên nhân khiến phê bình yếu kém?
Suy cho cùng là vấn đề cơ chế. Chẳng ai dại gì mà chuyên sâu về lĩnh vực này. Những bài viết tốt phải đầu tư rất nhiều công sức, thời gian. Viết hẳn rất mệt. Đã thế còn "vừa bé bát gạo vừa lâu đồng tiền". Rồi biết đâu lại thêm thù, bớt bạn.
Nhưng trong một nền văn học lành mạnh và phát triển thì không thể thiếu lý luận phê bình. Vậy theo ông lý luận phê bình có thể đóng vai trò nh thế nào và hiện nay nó đang phát triển theo hướng nào?
Tôi xin tạm gọi lý luận phê bình là một tự ý thức của văn học. Lý luận phê bình không chỉ dừng ở việc cân đo đong đếm, đánh giá tác phẩm, mà còn đi vào suy nghĩ, bản chất của sự sáng tạo của con đường phát triển văn học, của những qui luật chi phối đời sống con người trong xã hội hiện đại. Chúng ta đang dừng lại ở quan niệm phê bình là sự khen chê cụ thể. Những cái việc tưởng đơn giản ấy hoá ra chẳng dễ làm. Hiện nay sách văn học được in ra một cách ồ ạt. Thơ chẳng ra thơ, tiểu thuyết chẳng ra đầu ra cuối, truyện ngắn lại nhàn nhạt. Bản thân mỗi tác phẩm phải hoàn chỉnh đến một mức nào đó mới cân đo được, chứ làm gì có người đủ kiên nhẫn để mà thẩm được đống sách hỗn độn . Luôn có một nguyên tắc: đánh giá phải dựa trên chuẩn mực. Nhưng một khi có khủng hoảng trong vấn đề này nói chung thì sự đánh giá văn chương tuỳ tiện như hiện nay là đương nhiên. Thật vô lý khi đòi hỏi nó phải phát triển cho xứng với những gì ta muốn.
Có phải vì thế mà phê bình văn học hiện nay đang xuất hiện kiểu đối đầu từng cặp, ví dụ như : Trần Đình Sử- Trần Mạnh Hảo; Nguyễn Thanh Sơn- Nguyễn Hoàng Sơn?
Thực ra có nhiều người sai chứ không phải chỉ các vị trên. Nhưng chẳng hiểu sao họ "bén duyên" nhau thế. Tôi thì vẫn nghĩ đây là sự ngẫu nhiên chứ chẳng có thù hằn cá nhân nào đâu.
Khó có thể thấy sự đố kị, nhỏ nhen trong Lý luận phê bình văn học thời kỳ chống Mỹ. Còn hiện trạng hôm nay thì khác xa. Vậy theo ông, đâu là nguyên nhân?
Có thể nói ở Việt Nam chưa bao giờ có một nền lý luận phê bình phát triển theo đầy đủ ý nghĩa của khái niệm này. Nghề phê bình xuất hiện ở Việt Nam đầu thế kỷ XX, trong đó đến nay còn được đọc nhiều là Hoài Thanh và Vũ Ngọc Phan. Trong giai đoạn Tiền chiến, văn thơ phát triển rầm rộ thì lý luận phê bình cũng chả tương xứng. Sang thời kỳ văn học Cách mạng, lý luận phê bình được coi là nghiêm túc nhưng lại khô khan, giáo điều và thực sự chưa có công trình nghiên cứu nào ra trò. Nhiều người thường lý tưởng hoá cái cũ. Theo tôi cũng chẳng nên tiếc nuối làm gì. Một thời gian dài lý luận phê bình bị coi là làm vướng chân giới sáng tác. Nhưng quy luật hiện đại lại khác hẳn. Người ta có quyền vừa làm vừa bàn về công việc mình làm. Thế mới xuất hiện lớp người vừa sáng tác, vừa phê bình và nảy sinh ra nhiều cuộc thảo luận. Chỉ đáng tiếc là chả cuộc trao đổi nào ra tấm ra món. Nghĩa là không đủ sức tác động vào đời sống văn học. Tình trạng thiếu văn hoá trong tranh luận ngày càng nghiêm trọng. Người ta không thảo luận mà cãi vã với nhiều động cơ cá nhân đầy ác ý, bắt bẻ vụn vặt, lấy việc hạ nhục đối thủ làm sung sớng. Trong khi đó nội dung ý kiến phần nhiều tẻ nhạt, hời hợt.
Các nhà lý luận phê bình cần làm gì và cần đợc trang bị những gì?
Tối thiểu phải chỉ cho người viết thấy được cái sai, cái chả được, cái tích cực trong sáng tác của họ. Tôi tạm ví phê bình như người thợ ảnh, nếu ghi hệt được những nét tầm thường, nhếch nhác ở đối tượng cũng là đóng góp rồi. Cả người viết văn lẫn người viết phê bình phải cùng có trách nhiệm, yêu cầu cao về nghề nghiệp.
Thế các nhà phê bình chỉ biết vạch ra cái sai của người sáng tác mà không mách cho họ cách khắc phục sao?
Người bệnh sẽ tìm thầy thuốc khi hiểu thật kỹ, thật sâu sắc căn bệnh của mình.
Như ông đã nói sự hỗn độn trong lý luận phê bình hiện nay là chuyện bình thường nhưng thay đổi nó là một việc quá khó. Có mâu thuẫn nào ở đây chăng?
Hãy thử xem một đám cãi nhau ngoài đường biết ngay chẳng có phải trái gì, càng gay cấn càng đông người xem, ai mạnh mồm người ấy được. Lý luận phê bình của chúng ta hiện nay cũng na ná như vậy. Nhìn vào tình hình ở nhiều lĩnh vực khác thấy đâu có hơn. Trong guồng quay này, lý luận phê bình khó mà tách ra được. Tôi nói tình hình bình thường là theo nghĩa đó. Mà cũng vì thế nên nó khó thay đổi.
Lâu nay người ta vẫn thắc mắc tại sao không thấy một "bóng hồng" nào trong làng lý luận phê bình văn học nước nhà. Ông có thể giải thích vấn đề này?
Ngoài sự sâu sắc và nhạy cảm, người viết phê bình lý luận còn phải biết "chịu đòn". Các khả năng ấy, đàn ông sinh ra trên đời được (hay giời ban cho) nhiều hơn. Âu cũng là số phận cả thôi.
Thưa ông, anh Phạm Xuân nguyên là một trong những người trẻ nhất của giới lý luận phê bình văn học bảo rằng, đã 20 tuổi Đảng, hơn 20 tuổi nghề mà vẫn chưa được tin cậy. Thế thì làm sao ta có thể phát triển đội ngũ kế cận kịp thời được?
Như tôi đã nói, ở nước ta hiện nay chưa ở đâu đào tạo ra những nhà lý luận phê bình có bài bản, trong khi đây là một công việc đòi hỏi kiến thức sâu rộng, nhiều kinh nghiệm. Những chế độ u đãi cả về vật chất lẫn tinh thần vẫn chưa tương xứng. Bên cạnh đó, lớp trẻ hôm nay đang phải chứng kiến những gì mà các bậc cha chú của mình làm nên chúng ngại. Xin hãy nhìn nhận và đối xử với lý luận phê bình một cách hợp lý hơn. Có như thế mới vượt lên được những vụn vặt tầm thường để nghĩ sâu vào những vẫn đề có liên quan chung với cả một nền văn học.
Xin cảm ơn ông.
Thu Hồng