Xuân Quỳnh

Đầu những năm 50, khi Thanh Nhàn, Ngọc Tú học ở Hà Nội, thì Xuân Quỳnh còn học ở Hà Đông và chỉ thỉnh thoảng đi tàu điện ra với những phố lớn ở trung tâm thành phố. Nhưng có lẽ chính vì còn xa lạ với Thủ đô một khoảng cách nào đó, dù là rất nhỏ, nên tình yêu Hà Nội trong lòng người con gái này mạnh mẽ thêm.
Xuân Quỳnh kể trong số những kỷ niệm về Hà Nội thời nhỏ, chị nhớ nhất những lần ra chữa răng ở bệnh viện Phủ Doãn (nay là bệnh viện Việt Đức). Từ trên gác nhìn xuống đường, thấy nhiều người phụ nữ đẹp đi qua, chỉ ước lớn lên mình cũng đàng hoàng đẹp đẽ như vậy. Tình yêu Hà Nội trong Xuân Quỳnh được bền chắc còn do ông bố chị hun đúc. Trước 1954, ông cụ sống ở phố Tô Hiến Thành và rất mê đường nét Thủ đô, đã để nhiều phim ảnh chụp lại thành phố. Có lần cụ đưa cho con gái xem một bức ảnh Quỳnh chẳng hiểu gì bố phải chỉ mãi mới nhận ra những ánh đèn trên hồ Thuyền Quang.
Từ sau 1954, Xuân Quỳnh chuyển về công tác ở một đoàn văn công . Từ đó, người con gái La Khê (Hà Đông) mới chính thức nhập tịch Hà Nội. Sau 1965, chị chuyển về báo Văn Nghệ. Từ nay tình yêu Hà Nội với chị còn có thêm một ý nghĩa nữa. Hà Nội là môi trường hoạt động văn học, nơi có nhiều bè bạn, đồng nghiệp.
Xuân Quỳnh kể:
Những năm chống Mỹ, chúng tôi mới thật phát hiện ra Hà Nội. Đi sơ tán ít ngày, càng thấy yêu thêm Thủ đô, y như một ít ngày sốt nhẹ, giúp cho người ta thêm yêu đời thường hơn. Rồi sau khi sơ tán trở về: Nếu như bây giờ chủ yếu chúng tôi sống với gia đình, cuộc sống thu gọn trong mấy bức tường, thì thuở ấy, khi còn hai mươi, hai nhăm, chúng tôi đã thật sự sống với phố xá. Cùng với bè bạn, tôi đã đi khắp Hà Nội, ra ngoại thành, và Hà Nội không chỉ thu vào mấy khu phố cũ, mà mở ra đến vùng ven sông Hồng, Hồ Tây và nhiều cảnh đẹp khác” Những làng hoa hương thoảng xa gần - Vườn hoa trẻ như khi mười sáu tuổi”. Những làng hoa ấy, đã bao nhiêu lần chúng tôi đi về yêu mến.
Lại còn những lần đi công tác xa Hà Nội nữa chứ! Việc đi là rất cần thiết, chúng tôi đã tự nguyện đi . Nhưng trong khi đi, mới hiểu mình đã gắn bó với Hà Nội biết ngần nào! Tôi nhớ những lần vào Vĩnh Linh, có khi đi một mình giữa cánh đồng tự nhiên muốn nói lên mấy lời, để mình nghe được chính giọng mình, và cảm thấy Hà Nội đã là một bộ phận của con người mình rồi. Trong những lần đến với các đơn vị bộ đội, thanh niên xung phong, ngay giữ núi rừng, bom đạn, tôi nghiệm ra một điều là mọi người rất muốn cùng mình ôn lại một ít kỷ niệm về quê hương, gia đình, cái thời bình, mà từ đó, mọi người đã ra đi và mong mỏi trở về. Trong cái thời bình đó. Hà Nội bao giờ cũng hiện lên rạng rỡ.
SỐ TRUY CẬP online